메인메뉴 바로가기본문으로 바로가기

On the Road > 상세화면

2017 SUMMER

Đường đến địa đàng trần gian

Chungju và Danyang thuộc tỉnh Chungcheongbuk nằm trải dài theo con sông Namhan chảyqua khu vực nội địa miền Trung với những vách đá và phong cảnh kì bí. “Jungangtap”, hay“Tháp Trung tâm” của Chungju là một di tích có từ thời Silla thống nhất Tam Quốc vào thếkỷ thứ 7 và ngày nay, nó trở thành kiến trúc biểu tượng cho khu vực trung tâm về mặt địa lícủa bán đảo Hàn.

Mưa rơi nặng hạt.

Như người xưa thường nói, mưa là một món quà chào đón du khách. Khinhững ngọn núi và cánh đồng, hoa cỏ và cây cối lặng lẽ hoà quyện trong cơnmưa ướt át, du khách cũng sẽ tạm thời thoát ra khỏi mạng lưới cuộc sống hằng ngày.

Ra khỏi đường cao tốc, tôi đỗ xe dọc theo con đường nhỏ dẫn vào trong huyện Jungangtap,thành phố Chungju. Hít một hơi thật sâu, tôi gửi lời chào thầm lặng đến nơi này.Hít thở thật sâu khi vừa bước vào một thành phố nào đó là một thói quen từ lâu của tôi.Dấu vết cuộc sống của những con người đã sống trên vùng đất này từ thế hệ này sanghệ khác- nỗi đau và niềm vui, u buồn và nhung nhớ, ước mơ và tuyệt vọng, tất cả đềunhư bay lơ lửng đâu đó trong không khí. Khi nghĩ đến điều này, lòng tôi trở nên kính cẩntôn nghiêm. Đã từ lâu, tôi luôn cho rằng di sản văn hoá vĩ đại nhất của thành phố chính làbầu không khí bay lơ lửng trong thành phố đó.

Người dân Chungju thích gọi thành phố mình là Jungwon (Trung Nguyên - trước đâytừng có quận Jungwon và đến năm 1995, quận này được sát nhập vào thành phố Chungju).Họ tự hào vì Chungju là trung tâm địa lí và lịch sử của bán đảo Hàn. Chỉ cần nghỉ lạihai đêm ở Chungju, bất kỳ du khách nào cũng sẽ cảm nhận được điều này. Bao quanhthành phố được hình thành dọc theo sông Namhan là những tháp đá và tấm bia cổ xưa.

Đất nước của chiến binh, dấu tích Goguryeo

Nơi đầu tiên tôi đến thăm ở Jungwon là bia đá Goguryeo. Mặc dù tên gọi chính thứctheo địa danh hành chính hiện nay là bia đá Chungju Goguryeo, nhiều người dân địaphương vẫn có thói quen gọi nó là bia đá Jungwon Goguryeo. Đây là bia đá duy nhất củavương quốc cổ đại của Goguryeo còn lại ở Hàn Quốc. Bia đá này được dựng lên vàonửa sau thế kỉ thứ 5 khi Goguryeo, vương quốc được thành lập ở phía nam Mãn Châu,mở rộng lãnh thổ của mình ra đến tận miền trung bán đảo Hàn.

Bia đá Goguryeo ở Chungju là di tíchGoguryeo duy nhất còn lại ở Hàn Quốc.Bia đá này cao 2,03 mét, được dựng lênvào thế kỷ thứ 5.

Phần chữ khắc trên biađá ghi rằng “Quan hệ giữa Goguryeo và Silla giống như anh em [Như huynh như đệ (如兄如弟)], vua Goguryeo ban tặng y phục cho vua Silla và các hạ thần của ông”, cho thấyđược mối quan hệ giữa Goguryeo và Silla thời đó.

Phòng trưng bày bia đá Chugnju Goguryeo cũng là nơi để giáo dục lịch sử Goguryeo. Trênbức bích hoạ quận Anak số 3 (quốc bảo Bắc Hàn số 28, thuộc quận Anak, tỉnh Hwanghaenamhiện nay) được phục hồi bằng đồ họa máy tính 3D là hình ảnh rất rõ nét của các kị binhtinh nhuệ của Goguryo, gọi là “gaemamusa”(khải mã vũ sĩ). Các kị binh này mìnhmặc áo giáp, cưỡi ngựa cũng được khoácáo giáp thép, lúc thì xông pha tấn côngtrận địa của địch, lúc thì xếp trận phòngngự ngăn chặn các cuộc tấn công của kẻthù. Goguryeo thời hoàng kim được cho làcó lực lượng lên đến hơn 50.000 kị binh.Trong lịch sử phương Tây, những chiếnbinh ngựa mặc áo giáp đầu tiên xuất hiệntrong trận chiến giữa Ba Tư và Mông Cổvào năm 1221, tức sau đó rất lâu.

Năm 668, Goguryeo bị diệt vong bởiSilla, vùng lân cận mà nó từng xem làthuộc hạ, là huynh đệ. Không khó tưởngtượng ra bia đá Goguryeo nằm ngay giữacon đường Jungwon sau đó phải chịusố phận như thế nào. Một số người chorằng người dân tị nạn Goguryeo đã chôntấm bia này dưới đất vì lo ngại nó sẽ bị vùi dập, một số khác suyđoán rằng có thể nó đã từng được dùng làm miếng đá lót tronglò rèn, chịu đựng không biết bao nhiêu lần búa đập và thổi hơitrong tình trạng những dòng chữ khắc trên bia bị biến dạng.

Tháp tượng trưng cho Silla thống nhất

Tôi dời bước đến tháp đá 7 tầng ở Tappyeong-ri, điểm thamquan thứ hai tôi muốn đến ở Jungwon. Người dân Chungjuthích gọi tháp này là Jungangtap (Tháp trung tâm) nên đã đổitên hành chính của huyện thành huyện Jungangtap (Jungangtap-myeon). Thống nhất Tam quốc sau cuộc chiến tranh dài,Silla cho dựng lên tháp này ngay giữa lãnh thổ của mình, tượngtrưng tinh thần kiêu hãnh của vương quốc mới. Khi hoànghôn buông xuống, tôi bước vòng quanh tháp ba lần. Con sốnày không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là tôi đang suy nghĩ về bavương quốc Goguryeo, Silla và Baekje. Cả ba vương quốc cạnhtranh khốc liệt với nhau, theo đuổi giấc mơ tạo nên lịch sử vànền văn minh tiên tiến, rồi người chiến thắng cuối cùng là Silla.Khi đi vòng quanh tháp, tôi cảm nhận được một nguồn nănglượng huyền bí không thể giải thích được từ đó tỏa ra.

Tôi yêu năng lượng từ trong tháp cổ tỏa ra. Tôi từng ngồidưới bóng mát của một stupa (phù đồ) ở đền Khajuraho - Ấn Độvà sáng tác ra 30 bài thơ chỉ trong nửa ngày. Tương tự như vậy,tôi cũng đã viết 30 bài thơ tại ngôi đền Taj Mahal ở Agra trongmột ngày. Dạo bước dưới bóng ngôi tháp cổ, tôi cảm nhậnđược hơi thở và mùi hương của những con người cũng từngấp ủ giấc mơ, cất tiếng hát ca khi dạo bước xung quanh tháp.

Con đường dọc theo hồ Chungju đếnDanyang đi qua những cảnh quan núi đávôi đầy quyến rũ và khung cảnh quanhco ngoạn mục của sông Namhan. Dukhách có thể đi phà để ngắm cận cảnh1 “Tám tuyệt cảnh của Danyang”.

Đêm hoa nở tấu khúc tiếng mưa

Tangeumdae (Đàn cầm đài) cũng là một nơi khắc dấu ýnghĩa lịch sử địa lý của khu vực này. Năm 552, dưới thời trị vìcủa vua Jinheung, một chàng trai tên là Ureuk đến định cư tạiSilla. Anh sống ở Gaya, một tiểu quốc phía nam của Silla, nơirất xem trọng âm nhạc và lễ nghi. Ở đó, anh đã phát minh ramột cây đàn 12 dây và sáng tác ra 12 khúc nhạc tuyệt vời. 12dây đàn tượng trưng cho 12 tháng trong năm. Vua Silla nồngnhiệt chào đón anh và cho anh lưu lại Jungwon để dạy kiếnthức âm nhạc nền tảng cho các đồ đệ của mình. Tangeumdaechính là tảng đá nơi Ureuk gảy đàn Gayageum tấu khúc hoanca. Tuyệt cảnh sông Namhan quanh co uốn lượn và tấu khúcđàn Gayageum của Ureuk hoà quyện vào nhau một cách kì lạ.Điều đáng trân quí ở đây là các vị vua cổ xưa đã đề cao nghi lễvà âm nhạc như một công cụ để trị vì đất nước. Tôi tự hỏi nhưthế nào là địa đàng trần gian. Thời xưa hay ngày nay, giá trị tônvinh cao nhất của cuộc sống con người vẫn không hề thay đổi.

Tại Chungju, có một nơi gọi là chợ Muhak (Vũ hạc). Đây là mộtcái tên rất đẹp vì những người ghé qua chợ, thương nhân haykhách hàng đều như biến thành những con hạc nhảy múa vuica. Chợ Muhak có hình dáng như một cái xương cá, với một lốiđi ngay giữa tạo giống như xương cột sống và các lối nhỏ phânnhánh sang trái phải như các xương nhỏ hai bên. Tôi đi theolối chính thì gặp một đường rẽ nhỏ và quá trình này lặp đi lặp lạikhiến tôi lạc lối. Bị lạc lối khi lang thang dạo chợ là chuyện rất bìnhthường, nhưng vấn đề là tôi không tìm ra được chỗ mình đã đậuxe. Loanh quanh một hồi, tôi chợt thấy một ngôi nhà cổ truyềnthống có tên là Banseonjae. Đây là ngôi nhà nơi cựu Tổng thư kýLiên Hiệp Quốc Ban Ki-moon trải qua thời ấu thơ của mình, nóchứa đựng ước mơ “sống ngay thẳng và lương thiện”. Khôngtìm được đường trong chợ, cuối cùng tôi phải chọn cách thoát rangoài chợ rồi đi một vòng quanh bên ngoài. Sau hai tiếng đồng hồtôi cũng tìm ra được xe của mình, niềm vui và cơn đói cùng lúc ùađến. Người phụ nữ phục vụ ở quán mì mang đến cho tôi một tômì và một chén cơm trắng, như thể bà ấy biết tôi đang đói.

Tên của đỉnh núi này làOksunbong (Ngọc duẩnphong: đỉnh núi măng tre)vì những tảng đá màutrắng trắng xanh xanh nhôlên không trung giống nhưcây măng tươi. Đây là mộttrong “Tám tuyệt cảnh củaDanyang” được đánh giácao nhất.

Nếu không có bóng dáng cuộc sống con người, tuyệt cảnh cũng chỉ mang vẻ đẹp khônghoàn mĩ. Vẻ đẹp thiên nhiên chỉ trở thành địa đàng trần gian khi chứa đựng hơi thở củanhững con người gửi gắm linh hồn mình.

Tôi mở cửa sổ phòng trọ và lắng nghe tiếng mưa rả rích cảđêm.

Người thời Silla và Goguryeo, chắc chắn cũng có người mởcửa sổ lắng nghe tiếng mưa suốt đêm như tôi. Trong 12 tấukhúc của Ureuk không còn tồn tại trên đời này, chắc phải cótấu khúc tiếng mưa trong đêm hoa nở. Sáng hôm sau, mưavẫn rơi nhẹ nhàng và lặng lẽ.

Ở bến phà xưa

Lái xe trên đường số 599 dọc theo dòng sông, tôi hướng đến bến phà Mokgye. Từ thờiJoseon, ở bến phà này đã mọc lên cái chợ lớn nhất dọc theo sông Namhan. Giao thương hànghoá của biển đông và biển tây diễn ra ở đây, những chiếc thuyền chở ngũ cốc đóng thuế của batỉnh Chungcheong, Gangwon và Gyeongsang lần lượt theo dòng nước rời cảng. Đường thủy mởcửa từ tháng 3 đến tháng 11. Vào tháng 7 và tháng 8, khi mùa nước dâng cao, các tàu buôn lớncũng cập bến tại đây. Thời đó, tuyến đường thủy từ đây đến Seoul mất từ 12 đến 15 tiếng, vàmất từ 5 ngày đến 2 tuần nếu đi ngược dòng để trở về Mokgye. Thời Joseon, có khoảng 800 hộgia đình sinh sống và hơn 100 thuyền buôn thường xuyên neo đậu ở đây, qua đó ta có thể thấyđược quy mô của bến cảng nơi này. Trên ngọn đồi ở bến cảng có dựng một tấm bia ghi khắc lạibài thơ “Chợ Mokgye” của nhà thơ Shin Kyung-rim.

Bến cảng Mokgye, trungtâm vận chuyển đườngthuỷ trên sông Namhantrong triều đại Joseon.Hiện nay, nó là điểm xuấtphát của các du thuyềnngắm cảnh trên sông phụcvụ cho khách du lịch.

Trời muốn tôi thành mây

Đất muốn tôi thành gió
Một làn gió thoảng
đánh thức cỏ dại trên bến phà
khi mây tan mưa tạnh
Thành người bán rong u sầu
trong ánh nắng thu
ba ngày đi thuyền từ Seoul
đến bến phà Mokgye
bán phấn hương ngày thứ tư và thứ chín
Núi muốn tôi thành cánh hoa dại
Sông muốn tôi thành hòn đá lăn.
- Trích bài thơ “Chợ Mokgye” của Shin Kyung-rim

Khi phà đi từ Dodam Sambong vềphía thượng nguồn khoảng 200mét, ở bên trái bờ sông, du kháchcó thể nhìn thấy một vòm đá tựanhư một lối vào hang động ôm lấymặt nước.

Tôi đã gặp may. Chợ bến sông họp chợ vào thứ bảy tuần thứ tư mỗi tháng. Đúng vào ngàytôi đến Mokgye. Đây là một dạng chợ trời, tất cả hàng hóa đều được làm bằng tay. Tôi thích tấtcả mọi thứ ở chợ này. Tôi mua hai con dấu, một cái khắc chữ Hàn và một cái khắc chữ Hán, tôithích cả hai. Sau đó, tôi mua hai loại tương đậu cheonggukjang và doenjang (hai loại tương đểnấu canh, loại đầu có mùi nặng hơn), mứt thanh yên, tượng gỗ điêu khắc nhỏ và một cái ví cầmtay. Đến lúc mua thêm mấy vật lưu niệmnhư móc khoá, ví tôi đã trống không.Nếu chỉ dùng một từ để diễn đạt tấmlòng của những người làm đồ thủ công,tôi nghĩ đó là từ “jeongseong”, có nghĩalà đặt cả trái tim vào những gì bạn đanglàm. Người làm việc bằng cả trái timthì thường hay nhân hậu, người nhânhậu thì không làm hại ai bao giờ. Họ lànhững người tạo nên nền tảng cho mộtthế giới tươi đẹp. Họ nói đến tháng tư,bến cảng sẽ tràn ngập hoa cải dầu vàng,bảo tôi tháng Tư năm nhớ sau quay lại.

Đi du thuyền trên hồ Chungju

Thật khó để diễn tả bằng lời vẻ đẹp củacon đường dọc theo bờ hồ Chungju đến Danyang.Con đường dọc theo bờ sông cứ nhưtrải dài vô tận. Mọi tồn tại có khởi đầu chắcchắn phải có kết thúc. Con đường hiện dầnra trong cơn mưa bụi thật ấm áp. Có vẻ nhưđi mãi cũng không bao giờ kết thúc. Khoảngmột tiếng sau, tôi dừng xe ở bến phà Janghoe.Đã từ lâu, tôi muốn đi thuyền ngắm cảnhhồ Chungju từ bến phà này nhưng mưa lại bắtđầu nặng hạt. Tôi tự hỏi không biết thuyền cóthể rời bến được không, nhưng thật ngoài dựđoán, hành khách đã lên đầy thuyền.

Tôi tự hỏi trong “Danyang bát cảnh”, liệutôi có thể ngắm nhìn rõ hai cảnh quan tuyệtvời nhất là đỉnh núi Gudambong và Oksunbonghay không?

Hai thiên tài hội hoạ thờiJoseon là Kim Hong-do (hiệu là Danwon –Đàn Viên) và Jeong-seon (hiệu là Gyeomjae–Khiêm Trai) từng vẽ lại tuyệt cảnh sông núinơi này và nhà nho Yi Hwang (Lý Hoảng) đãghi lại rằng phong cảnh nơi này thậm chí còn tuyệt đẹp hơn cả “Tiêu Tương bát cảnh” (8 cảnhđẹp ở Tiêu Tương) của Trung Quốc. Trời vẫn mưa không dứt. Tôi cầm ô, bước ra boong tàu.Mưa, sương mù, và mây làm cho tôi không thể nhìn rõ được phong cảnh tuyệt vời này. Chỉ cònlại niềm nuối tiếc. Chỉ với một chuyến đi thì làm sao ngắm được hết tuyệt cảnh trần gian này kiachứ? Cuộc gặp gỡ của tôi với hai đỉnh núi, nơi tôi luôn muốn đến ngay khi đọc bài thơ “Bến phàMokgye” của nhà thơ Shin Kyung-rim vào những năm 1980, phải chờ đến cơ hội lần sau.

Dodam Sambong là một hòn đảocó ba đỉnh núi đá nằm giữa dòngthượng lưu của sông Namhan.

Cảnh quan và cuộc sống

Khi xe chạy dọc theo đường bờ sông, mưa cũng ngớt dần. Dodam Sambong (đảo có ba đỉnhnúi đá) hiện ra trước mắt tôi. Ba đỉnh núi đá trồi lên trên mặt nước ở khúc uốn thượng nguồnsông Namhan. Một du khách người Anh nổi tiếng đã từng đến đây vào cuối thế kỷ 19. Bà Isabel-la Bird Bishop, hội viên Hiệp hội Địa lý Hoàng gia Anh, mô tả vẻ đẹp nơi đây trong nhật kí du hànhcủa mình “Korea và những nước láng giềng” như sau:

“Vẻ đẹp của sông Hán (Hangang) kết thúc ở Dodam tạo nên một phong cảnh thật tuyệt vời.Bờ sông thấp trải rộng và vách núi đá cao sừng sững. Ở giữa đó, trên đỉnh đồi xanh ngát, cácngôi nhà với mái nhà màu nâu và mái hiên hơi thấp xếp hàng liền nhau như tranh vẽ. Đó là tuyệtcảnh mà tôi chưa từng nhìn thấy ở bất cứ nơi đâu trên thế gian này.”

Bà Bishop đã nhìn thấy hai thứ: phong cảnh như tranh vẽ của Dodam và những ngôi nhàtranh trên đỉnh đồi. Nếu không có bóng dáng cuộc sống con người, tuyệt cảnh cũng chỉ mang vẻđẹp không hoàn mĩ. Vẻ đẹp thiên nhiên chỉ trở thành thiên đàng trần gian khi chứa đựng hơi thởcủa những con người gửi gắm linh hồn mình. Ngày nay, một số ngôi nhà tranh trên đỉnh đồi đãđược thế chỗ bằng nhà lồng kính và nhà kiểu hiện đại.

Ở Dodam, sau khi leo lên các bậc thang thẳng đứng lên dốc núi khoảng 300 mét rồi đi xuống lạikhoảng 100 mét thì du khách sẽ thấy một cổng đá. Giữa các hang động, chúng ta có thể nhìn thấydòng nước sông Hán xanh xanh chảy qua. Thế giới lý tưởng của thiên nhiên mang một phẩm chấtnhất định. Tôi băn khoăn không biết bà Bishop đã tìm đến đây bằng cách nào vào cuối thế kỷ 19,khi giao thông còn chưa thuận tiện. Đây là điều dường như không tưởng đối với một người đi dulịch thời nay. Ánh đèn trong làng lần lượt được thắp lên, chiếu sáng lấp lánh thật đẹp trong mưa.

 
Gwak Jae-guNhà thơ
Ảnh Ahn Hong-beom
Dịch Nguyễn Ngọc Trâm Oanh

전체메뉴

전체메뉴 닫기