Chùa Buseok (Phù Thạch Tự) là ngôi chùa rất lâu đời ở quê tôi - Yeongju. Nơi này được xây dựng vào thế kỷ thứ 7 với truyền thuyết dựng “Buseok” (Phù Thạch). Gần nửa đời theo đạo Phật, bà tôi thường hay đến chùa này để cầu Phật ban phúc lành cho con cháu, đặc biệt là tôi, cháu đích tôn của dòng họ. Tôi đã cùng bà đi chùa vào ngày lễ Phật đản tháng Tư âm lịch. Ngôi chùa ở rất xa. Vào cái thời chỉ có thể bắt gặp ô tô trong tranh ảnh đó, chúng tôi phải đi bộ 10 li (4 km) đến khu chợ Buseok, rồi thêm 10 dặm đường thung lũng vắng vẻ.
© Ahn Hong-beom
Con đường gian nan bắt đầu từ đây. Bắt đầu từ Cổng Ilju (Nhất Trụ) và cột treo biển với dòng chữ “Chùa Buseok – núi Taebaek”, con đường cây ngân hạnh và vườn táo hai bên đường kéo dài vài trăm mét. Qua Cửa Thiên Vương trên bậc thang phía dưới bầu trời kia, rồi rẽ hướng đến Jonggakru (Chung Giác Lâu) và Beomjongru (Phạn Chung Lâu), qua các bậc thang đá và Anyangru (An Dưỡng Lâu) có treo biển “Phù Thạch Tự” lớn. Tổng số bậc thang đến đây là 108 bậc gian khổ. Bước lên cầu thang dưới lầu gác sẽ thấy Seokdeung (Thạch Đăng) thời Silla vắng vẻ hiện ra trước mắt. Tiếp đó là Đình Muryangsu (Vô Lượng Thọ) như thể một phụ nữ đang giang tay bay. Là tín đồ trung thành của bà, tôi luôn vào cửa bên vái Đức Phật A Di Đà ba lần và tưởng tượng hồ sen trong truyền thuyết sâu thăm thẳm đến mức dù có tháo hết cuộn chỉ chỗ đầu gối Phật ngồi cũng không tài nào chạm đáy.
Tảng đá “Phù Thạch” lớn ở phía sau, bên trái Đình Vô Lượng Thọ. Tôi nhớ câu chuyện truyền thuyết bà kể về nguồn gốc của chùa hơn là câu chuyện về tình yêu mãnh liệt của nàng Seon-myo trong Bộ sử thế kỷ 13 “Samguk yusa” (Tam Quốc di sự).
“Vua nước Silla có mong muốn xây ngôi chùa lớn ở khu vực có biên giới giáp với Baekje và Goguryeo để bảo vệ đất nước nhờ sức mạnh của Phật. Một ngày nọ, Quốc sư Uisang sau khi lạc lối ở đỉnh Taebaek mấy ngày đã tung một viên đá lớn lên trời và bỗng thấy viên đá biến thành mây đen lơ lửng bảy ngày rồi hóa thành mưa rơi xuống nơi này nên đã truyền lệnh xây chùa tại đây, vì viên đá không rơi hẳn xuống đất nên nếu có luồn sợi chỉ xuống dưới và kéo qua viên đá cũng không hề gì”.
Tôi thích ngắm cảnh người phụ nữ như thể đang bay ở Đình Vô Lượng Thọ, Thạch Đăng từ bên cạnh tòa tháp ba tầng phía sau Seonmyogak (Lầu Thiện Diệu) và những con đường mòn của núi Sobeak trùng điệp như khúc nhạc fugue ở bên kia Lâu An Dưỡng, ánh nắng hoàng hôn chiếu từ trên xuống đẹp ngất ngây.
Lần theo lối mòn sau tháp sẽ thấy Choasadang (Tổ Sư Đường) có mái chóp nhọn đơn giản và yên bình. Phía trong hàng rào, bên phải tòa nhà đang thờ di ảnh của đại sư Uisang có cây đậu lam với truyền thuyết cây mọc từ chỗ Đại sư Uisang cắm gậy xuống. Tôi ngồi trên bậc tam cấp ở Tổ Sư Đường đơn sơ và tưởng tượng viên đá Phù Thạch Sư được tung lên trời nhẹ nhàng như mây rồi hiền hòa rơi xuống như thể đang nở nụ cười với những đứa trẻ khi về đêm thanh vắng và nhớ về bà tôi.