Tấm hình chụp bữa tiệc thôi nôi của cô cháu gái được gửi đến điện thoại. Năm ngoái, vào một ngày đầu hè tháng Sáu mát rượi, tại một phòng tiệc đặc biệt trong khách sạn. Bức hình tràn đầy hạnh phúc. Chiếc nón truyền thống jobawi nhỏ xinh được dỗ dành đội lên đầu nhưng đứa bé khó chịu muốn cởi phăng đi. Hai cái bàn nhỏ được xếp đầy trên đó là bánh gạo, trái cây và những đồ vật đầy màu sắc. Và trên những sợi chỉ nhiều màu là một chiếc túi thêu hoa mẫu đơn và một dây băng đỏ.
© Yang Jun-seok
Khi đứa bé chạm vào quả bóng golf, người mẹ lẩm bẩm, "Gì đây chứ?”, và đem cất nó đi. Người mẹ đưa lại chiếc khay, đứa bé cười rạng rỡ và chụp lấy cái micro lớn. Cả nhà quây xung quanh đứa bé, cười nói và chúc mừng, “Ca hát chắc cuộc đời sẽ vui vẻ lắm đây”.
Doljanchi là nghi lễ mừng sinh nhật đầu tiên của trẻ sơ sinh. “Dol” có nghĩa là đã hoàn thành một chu kỳ đầy đủ của mười hai tháng và “janchi” nghĩa la bữa tiệc. Ngày xưa, do điều kiện sống như ăn mặc ở và các dịch vụ y tế còn thiếu thốn nên đã có rất nhiều em bé không thể vượt qua được kỳ sinh nhật đầu tiên của cuộc đời. Vì vậy, sau một năm, để mong cho đứa trẻ sống lâu và hạnh phúc, cả nhà sẽ tụ tập lại và tổ chức tiệc mừng, phong tục này đã có từ lâu và còn duy trì cho đến ngày nay.
Trong bữa tiệc thôi nôi, doljapi là đỉnh điểm của buổi lễ. Trò chơi này có ý niệm cầu mong hạnh phúc và dự đoán tương lai của bé bằng cách xem đứa bé nhặt vật nào trong số những vật phẩm được bày sẵn trên bàn. Trên bàn của lễ doljapi, vật tượng trưng cho khỏe mạnh sống lâu là bó chỉ, sợi mì, bánh bột gạo màu trắng, bánh cao lương đỗ đỏ và tiền để mong giàu có. Trước mặt bé trai sẽ là giấy và bút lông, sách và mực, cung tên, ngựa và các vật phẩm khác liên quan đến học tập, võ thuật và công danh được chuẩn bị sẵn. Trước mặt bé gái sẽ là các vật dụng liên quan đến chăm sóc gia đình như kim đan, cây kéo, bàn ủi cùng với cuộn chỉ và tấm vải.
Nhưng ngày nay sự phân biệt giới tính này đã biến mất. Quả bóng golf, micro, ống nghe bác sĩ, chiếc búa thẩm phán và thậm chí cả chuột máy tính,… cũng được bày lên bàn. Tôi tưởng tượng tương lai của cháu gái chúng tôi khi con bé đã cầm micro chứ không phải ống nghe của bác sĩ hay thẩm phán. Bỗng nhiên, tôi nhớ lại vật mà con gái tôi, mẹ đứa bé, đã nhặt 30 năm trước. Đứa bé ngày đó đã vươn ra ngoài các đồ vật trước mặt, chộp lấy chiếc bánh gạo được xếp sau lưng tôi và cắn lấy một miếng to. Không biết có phải vì vậy không mà bây giờ đứa bé đó đã trở thành mẹ của những đứa trẻ và sống một cuộc đời no đủ.